Những chuyến đi lúc nào cũng làm lòng nó háo hức. Một kỳ nghỉ phép, trở về làng quê xưa yêu dấu; một kỳ nghỉ ngắn chỉ có một mình ở một nơi hoang vu vắng lặng; một ngày picnic ngoại thành với bạn bè, đồng nghiệp… Nó chỉ cần biết, được rời khỏi nơi đô thành ồn ã, náo nhiệt để hòa mình vào với thiên nhiên, hòa mình vào đất trời là đã thấy nôn nao, ngóng đợi.
Đi, nghĩa là được thu vào trí nhớ mình những vùng đất mới với cây cỏ lạ lẫm, mặc dù có thể con đường ấy đã trở thành quen sau nhiều lần qua.
Đi, nghĩa là thấy một con dốc đèo lạ lẫm, cách chào mời lạ lẫm và cả những điệp trùng lạ lẫm của cảm xúc.
Đi, nghĩa là nó có quyền bỏ lại sau lưng những muộn phiền lặp đi lặp lại. Bỏ lại một khung cửa sổ luôn luôn bám bụi, phía sau là tấm rèm đã trai lỳ cảm xúc theo ngày tháng. Bỏ lại một lối cầu thang dẫn từ tầng 1 lên tầng 4, ngày nào đếm cũng chỉ bằng đó bậc.
Đi, nghĩa là được trở về, được tìm lại nó của những hoan ca, thơ ngây đã lạc mất giữa chuỗi ngày bộn bề thường lặng. Đi để quên và để nhớ…
Có nhiều những chuyến đi một mình, với những người hầu hết đều là xa lạ, chẳng biết gì về cuộc sống của nó...
Đôi khi nó thích các chuyến đi như vậy. Đã có lúc nó nói với một người bạn rằng: nó chỉ cần một người bạn đồng hành, để đi cùng. Nó và người đó không cần biết về cuộc sống riêng của nhau. Chỉ cần có cùng sở thích đi, muốn có một người cùng đi, và biết tôn trọng mọi thứ thuộc về nhau là đủ. Ngay cả việc chia sẻ cũng không nhất thiết phải có nếu như không muốn.
Các chuyến đi như vậy hoặc là sẽ cảm thấy vô cùng lẻ loi, hoặc là rất bình an, rộng mở. Có thể cả ngày nó chẳng cần nói câu nào nhưng cũng không sao. Nó nhìn và nghĩ những thứ trong thế giới riêng của mình mà không cần phải để ý đến bất cứ thứ gì xung quanh. Trong những giây phút như thế, nếu có một cuộc điện thoại của một người yêu mến, chỉ là hỏi thăm đơn thuần... Nhưng một cuộc điện thoại bình thường cũng sẽ sẽ là niềm vui và hạnh phúc được thấy từ rất sâu, dâng lên từ tận đáy lòng... Đi để khi trở về với những thứ hàng ngày, sẽ thấy yêu nhiều hơn bởi tất cả đều trở nên thân thương hơn… quan trọng hơn....
Trong những chuyến đi, đôi lúc nó để lòng trôi cùng những ngôi nhà heo hút lướt qua xe rồi khuất sau bóng tối. Nếu ai đó chưa từng biết, hãy thử ngồi trên xe vào lúc chạng vạng trong cơn mưa núi một lần, sẽ thấy kiếp người nhỏ nhoi quá đỗi, phù sinh quá đỗi. Trên dốc cao nhìn xuống, qua một lớp cửa kính, thấy ánh điện mờ ảo, bóng người mờ ảo, những căn nhà trở nên nhỏ bé và hiu quạnh. Tất cả như một bức tranh nhạt màu. Vì nhạt quá nên nó lại muốn được tô màu đậm hơn cho bức tranh ấy… Những mơ ước, xa xôi, cho mình, cho người, cho cuộc sống cứ thế hiện lên…
Những chuyến đi giúp nó quên những nỗi buồn đôi khi không có thực. Cũng có lúc thấy lẻ loi, có đôi lần cũng thấy xốn xang nhớ một bàn tay… tưởng tượng. Những lúc vậy lại thường tự an ủi mình bằng cách nắm chặt tay này vào tay kia rồi nghĩ rằng, đến một lúc nào đấy, gần đây thôi, sẽ có một bàn tay nắm bàn tay này. Lúc ấy, tay sẽ thật ngoan ngoãn, dịu dàng…
Trong những chuyến đi, có lúc nó đã ngồi im suốt nhiều giờ đồng hồ liền chỉ để nhìn mưa đang xối xả trên mặt đường; nhìn cảnh vật xung quanh lướt qua trong màn nước trắng xóa, mờ nhạt. Con đường trải nhựa phẳng rất đẹp nhưng lạnh. Những con người, những ngôi nhà với những phận đời nhỏ nhoi đều chìm nghỉm trong không gian và thời gian. Tất cả đều bình yên, xa vắng. Thấy rồi biến mất. Cô độc và bằng phẳng... Vậy nên sẽ muốn xe chạy nhanh hơn, để kịp về nhà trước khi trời tối. Khi về đến nhà, dù mưa vẫn đang ào ạt đổ xuống như thế, nhưng tiếng mưa sẽ trở nên êm như đang rơi trên cỏ dại...
Bởi vì chỉ khi bị ướt vì mưa lạnh mới thấy mái nhà trở nên ấm áp.
Bởi vì chỉ khi thấy lạc lõng, lẻ loi mới thấy những người mình yêu thương trở nên quan trọng...
Và đôi khi im lặng là thứ âm thanh mang nhiều cung bậc cảm xúc và nhiều sắc màu nhất.
Đi, để chân vững vàng trên sóng lắc lư.
Phía trước là những ngọn đồi, và nó muốn bỏ chúng lại sau lưng.
Tạm biệt và hẹn ngày trở lại.
EmoticonEmoticon