2/11/15

Khi người ta sắp 26 tuổi

Những ngày gần Tết, nó bận rộn nhưng cũng không khỏi bâng khuâng khi tuổi 25 sắp đi qua. Nó sẽ đón một sinh nhật và thêm một tuổi mới.
Một buổi tối ba nhắc nhở: “Sắp Tết rồi, ai cũng vội vàng khi đi lại. Vậy nên con cứ thong thả, từ từ. Ai vội thì vội nhưng mình cứ cẩn thận”.
Khi người ta sắp 26 tuổi, người ta có nhiều mong ước hơn. Ảnh: internet
Sau một hồi nhắc nhở, ba lại hỏi: “Có phải sắp đến sinh nhật lần 26 của con phải không? Con lớn rồi. Ba chỉ nhắc, sống thì phải có bản lĩnh để học chữ Nhẫn con ạ. Phải khiêm tốn với tất cả và hãy thể hiện lòng tốt của mình với mọi người khi có thể, có cơ hội, để học lấy chữ Tâm. Nếu như nói con có thể giúp ba được gì thì khó lắm. Nhưng con có thể xây dựng và giúp cho chính cuộc sống của con, những gì con lựa chọn. Mẹ mày cứ rối lên giục mày chuyện chồng con nhưng cứ từ từ, không việc gì phải vội. Cứ sống để trải nghiệm mọi thứ. Khi nào thấy đủ tự tin và thấy muốn thì nghĩ đến chuyện chồng con. Ba mẹ không yêu cầu con phải giúp ba mẹ điều gì nhưng yêu cầu con phải là một người tốt. Và có gì khó khăn thì cứ nói”.
Nó cảm thấy hạnh phúc lâng lâng bởi có một gia đình với nhiều tình thân thương như thế. Cười trêu chọc ba rằng: “Vậy là con phải học để nhẫn tâm phải không ba?”.
Sau khi cúp máy, lật giở vài trang nhật ký để đọc lại những cảm xúc theo từng năm, thấy thật ngỡ ngàng.
Khi 20 tuổi nó viết
“Sống cho lý tưởng của mình, đâu phải dễ dàng bởi giữa lý tưởng và hiện thực là cả một khoảng cách xa vời vợi. Tôi, một kẻ mong manh yếu đuối nhưng thỉnh thoảng cũng muốn đập cho tan tành cái gương cuộc sống treo trước mặt mọi người. Vì nó không phải là gương phẳng và không như những gì người ta ca tụng, tưởng thế. Khi tôi soi vào đấy, nó làm biến dạng cả tôi”.
Khi 22 tuổi…
22 tuổi, một chân em bước qua cánh cửa giảng đường, một chân bước vào đời.
22 tuổi, em thấy chim hót, trời trong xanh ngay cả khi không nắng.
 22 tuổi, em vẫn tin vào tình yêu là một điều vô cùng thiêng liêng, chân tình là cho đi và không bao giờ cần nhận lại.
 22 tuổi, em khóc và cười theo cảm xúc, theo bản năng. Trong con người em đầy nhiệt huyết. Em có thể làm việc, hoạt động từ 8h sáng đến 12h khuya. Tất cả chỉ vì mơ ước và được mơ ước.
 Em của tuổi 22, một chút bất cần, một chút điên rồ, một chút liều lĩnh và thật nhiều đam mê.
22 tuổi, tháng nào em cũng đi mua hoa ít nhất 2 lần để tặng ai đó và để cắm.
Em của tuổi 22, không sợ thất bại, không sợ vấp ngã, không sợ chông gai mà sợ... trái tim bị tổn thương vì người khác...
... Nhưng có 1 sự thật... 22 tuổi, em vẫn chỉ là một con số 0 gần tròn và ngốc nghếch vô cùng tận... Vì ngốc nghếch nên có nhiều nỗi chông chênh.



Sinh nhật lần 23…
Thấy mình trầm lắng hơn, bớt khắt khe với chính mình với cuộc sống hơn, nhìn mọi thứ với cái nhìn nhẹ nhàng hơn; biết bao dung hơn, và đã biết tập học cách sống vị tha... Và, như lúc này, em thấy vui, vì em đã sống, sống với những suy nghĩ rất mãnh liệt, với tất cả những gì là của riêng em. Thế nên chưa bao giờ em thấy mình già.
Mỗi một năm là một cảm xúc khác.
Và năm nay, khi tuổi 25 sắp đi qua, nó đã thấy mình trưởng thành hơn. Không còn dễ tổn thương, không còn quá mong manh bởi nó đã biết được thế nào là niềm vui khi nắng lên sau một chuỗi ngày mưa dài. Biết tha thứ cho những lỗi lầm của bản thân và người khác. Biết đến thời gian là hữu hạn, nên có thể yêu thương ai thì hãy yêu chân thành, thật lòng. Bởi biết đâu đêm nay nằm xuống, ngày mai có người sẽ không bao giờ tỉnh dậy… Biết được rằng, điều quan trọng nhất trong cuộc đời là tình yêu thương…
Và nó vẫn như đang chờ tình yêu đến...


EmoticonEmoticon